Giải trí
BÂU GIỜ CHO ĐẾN THÁNG 10?

Tuân hói lại sắp lấy vợ đấy bà con ạ. Thấy bảo với anh là tháng mười tiết thu mát mẻ sẽ rước nàng về dinh.



( hình mang tính minh họa, nhưng không nhất thiết khác với sự thật. Ý anh là vện Hải hói xinh như nài nài. Thèm chưa, lũ nhợn?

Anh đéo tin lắm, nhưng thấy nói chắc như chôn cột nên cũng bán tín bán nghi. Để chứng minh, hắn đưa anh đến chơi nhà nàng cho phải nhẽ. Xa lắm, tít mãi mạn Hồng Hà ven đê và bên sông Hồng. Ngõ dài như lòng mề lãnh tụ, lại bé con con. Vần con xê đăng hạng nhỡ mà vất vả như phu kéo pháo. Rồi cũng tới nơi. Mẹ, nhà tí hỉn, thâm nâu, mốc xì. Vết dấu của những trận lụt lội hằn ngang tường, loang ố nền gạch men thời tám hoánh.

Ấy thế mà con gái nhà ấy xinh thật. Chả có nhẽ càng những nơi thâm sâu gái lại xinh? Gặp phát, anh choáng liền, ngây ngô hỏi một câu đần độn như thiên tài, em không đăng kí dự thi hoa hậu à?. Nói thế để các bạn biết, nàng đẹp đéo để đâu cho hết. Kể cả nếu như nàng có đi thi hoa hậu thì cái vẻ đẹp kia chắc đếch gì đã bài tiết hết ra, chấp cả việc ban giám khảo có cố công tụt lột. Thế nên anh cũng dí dái vào sự gõ phiếm tán dương. Hỏng bớt hoa tay mà bàn phiếm lại nhơn nhớt nước dãi. Đéo dại...

Nhà nàng nghèo, đương nhiên. Giữa cái thủ đô bát nháo này mà gia cảnh thế thì thật áy náy. Ngoài cái xe ga thấp tẹt, to đoành mà nàng dùng đi học ( or làm) ra thì chả có gì đáng giá. À mà không, còn có một bà mẹ trung niên, chắc cũng hơn Tuân hói dăm tuổi là cùng. Anh cũng chẳng để tâm lắm, mọi nhẽ. Mà tập trung ngay ngắn nhìn ngắm nàng, để xem cái nết xinh, nết đẹp đó đến đâu. Mặc mẹ cho Tuân hói chích chòe ba hoa chuyện thăm hỏi, tuyền câu ngu. Chả hạn như, nhà chị đập bố nó đi xây mới rồi đôn thêm lên dăm tầng. Mẹ kiếp, ai chả biết thế, vấn đề là tiền đâu. Trong khi vế sau, đáng ra hắn phải bảo, em đứng ra lo hết. Được thế thì sự thăm hỏi kia nó thiên tài và vĩ đại nhường nào. Đèo mẹ...

Ngồi được lát thì thấy xe nhớn xe bé nháy đèn bim bim ngoài ngõ. Nàng bảo, các bạn em đến chơi. Khiếp, nhà nghèo thế mà chơi tuyền các bạn giàu. Thì mà đã sao, thế là có tội à? Đéo ai lại tư duy bã hèm thế. Vì nàng đẹp, các bạn ạ. Cái đẹp là tài sản lớn lao và quý giá nhất. Tin anh đi.

Ngồi thêm một lúc, anh thấy khó chịu. Nhá mắt bảo Tuân hói chuồn hoặc rủ nàng đi phố. Chứ mà ngồi hóng lũ ếch nhái ễnh ương xịt nước hoa, đầu vuốt keo, mồm thuốc thơm kia thì khác đéo gì tra tấn. Nhưng hắn ngó lơ, ỡm ờ pha chuyện cùng đám đông đó. Giọng đàn anh, kẻ cả và bề thế lắm. Anh phắn mẹ ra ngoài, lang thang hóng gió, hóng người. Mãi mà tiếp ộp oạp vẫn chưa dứt. Ngó đồng hồ, gần hăm hai giờ đêm. Anh bắn một quả tin cho hắn, ông ở, tôi về. Vợ con cái củ cờ.

Mỗi thế mà hắn phi ra ngay. Ngạc nhiên hơn là dắt tay nàng theo cùng, trong ánh mắt vằn vện của lũ mà nàng kêu là bạn. Mẹ tiên sư, ông này tài. Tài đến thế là cùng. Tiên sư ông Tuân hói.

Bọn anh đi ăn đồ Ý ở tầng thượng một khách sạn hạng sang, bán thâu đêm suốt sáng. Vửa nhai miếng thịt bò, vửa xoay lắc ly vang đỏ mà lòng anh rộn lên một niềm thán phục khó tả. Là anh thán phục Tuân hói. Chứ anh có cái đầu bống gì mà thán mới chả phục. Chả có nhẽ lại cất lên khe khẽ, rằng anh phục anh lắm cơ, hơ hơ...Còn nàng, dịu dàng gặm nhấm những đồ ăn mà anh không biết chế biến từ gì và tên gọi ra cái làm sao. Tuân hói đùi rung như mắc bệnh, phởn chí vênh vao chiêu vang ừng ực. Thường thì món rượu chè hắn xơi khác chó gì chuột chù hút nước mắm. Thế mà nay...? Cũng phải thôi. Phải anh, anh còn có thể gieo mình xuống đất cho vợi bớt đi nỗi tự hào. Và anh tin, chiến thắng thuộc về Tuân hói. Chuyện cưới xin kia, ăn thua đéo gì, chỉ là vấn đề của thì gian thôi.

Ăn xong, lại xuống một tầng khác, có rẩy đít cô các bạn ạ. Mẹ, anh thì căng da bụng nên chùng ra mắt, chỉ muốn về. Cơ mà thôi, ngó nghiêng thêm tí nữa. Nên lại ngồi liu diu nốc rượu, thi thoảng đá mắt chiêu mông mấy em rực rỡ. Còn Tuân hói, hắn nhẩy cùng nàng như lên đồng, hăng tiết vịt như thời trai trẻ. Nàng cũng tay trong tay, hòa trong tiếng nhạc sôi động rực rỡ sắc màu. Mùi rượu mạnh, thuốc thơm, nước hoa nữa ( và không loại trừ cả hôi nách hay hăm bẹn)..., quện cứng trong không gian u mờ, kích thích và đầy trắc trở.

2h sáng, mọi thứ rã rời. Tuân hói bảo anh chạy xe để đưa nàng về. Hắn trông mệt bã. Có thể say và cũng có thể mất sức bởi những cú đít cô cực mạnh. Nàng trông vẫn còn chất ngất lắm. Trẻ khỏe có khác. 

Nhưng mà bọn già có những thứ trẻ khỏe kiểu già. Đấy, như ông Tuân hói bạn anh. Tưởng mệt, say mà khi ngồi bên nàng ở băng ghế sau vẫn cố ghì vai hôn chút chít. Nàng miễn cưỡng phản ứng. Anh phải bẻ gương chiếu hậu đi, để tránh thấy cái miệng xinh xinh của nàng đang bặm lại và chun lên đón quả hôn đầy mùi bã hèm cám trấu từ cái miệng cá ngão không lấy gì làm sang trọng của Tuân hói.

Rồi cũng về đến nhà. Nàng vẫy tay chào e ấp. Không quên lời cảm ơn buổi đi chơi thú vị. Mẹ kiếp, con nhà tuy nghèo nhưng có giáo dục anh thích đéo chịu. Thật đấy. Chứ như bọn giàu mà có giáo dục thì nói làm bờ gì. Có phỏng?

Tuân hói gieo mình nằm im thít. Trước khi lâm sàng, dặn với anh một câu, rằng chú chở anh đến nhà rồi đánh xe mà về, mai tính. Thì còn biết làm đéo gì hơn.

Mân vô lăng mà lòng buồn rười rượi. Đéo phải anh GATO ghen ăn tức ở gì đâu. Mà thấy đời nó bất công với anh quá thể.

Ui mà đèo mẹ chuông điện thoại kêu. May thế, đéo phải của anh, mà là Tuân hói. Anh dí dái nghe. Quẳng xuống ghế sau, Tuân hói cũng không thèm cựa quậy. Cơ mà nó cứ réo mãi, hết hồi này đến hồi khác, liên tục, liên tục, liên tục...

Lại phải thò tay, cứ rung là anh tắt. Tắt rồi lại rung. Lại kêu. Đéo được rồi, giờ này mà liên hồi kỳ trận như thế chắc có sự gì đường đột hoặc chẳng lành. Nhìn số, chẳng thấy tên ai. Thôi địt mẹ nghe phát xem cơ sự ra sao. Nhỡ mà có làm sao cái thì lại ăn năn cả đời chứ chả bỡn.

- A lô, chị đây.
- Chị là ai ạ?
- Chị mẹ abc mới đi chơi về cùng em đấy
- Vâng, có việc gì không chị?
- Sao hôm nay lại hỏi chị vô tâm thế. Em nói chuyện được không?
- Vâng, chị cứ nói. Có việc gì quan trọng hay sao mà chị gọi giờ này.
- Không, là chị khất lại em món nợ hơn tỉ vay năm ngoái đấy.
- Ôi chị, tưởng chuyện gì. Hôm nay vui, em thẳng thắn nhé. Món nợ đấy em hủy. Đóng sổ, tất tật gốc - ngọn. Thế chị nhé.
- Ôi, em tốt quá. Đi đường cẩn thận nhé. Bé abc về nhắc mãi đấy. Rảnh lại lên chơi nhé. Chị  cúp máy đây.

***

Mấy hôm sau, máy anh rung. Đầu kia giọng Hải hói " đèo mẹ thằng ADMIN giả bố hơn tỉ đây". Hố hố, đèo mẹ, có dái khô anh đây này.

Thôi thì từ nay đến khi xoay xỏa được cho hắn, anh cứ thắp nhang mà khấn, rằng bao giờ cho đến tháng Mười.